Nom du blog :
luutru
Description du blog :
HOSOLUUTRU
Catégorie :
Blog Famille
Date de création :
27.02.2012
Dernière mise à jour :
05.09.2017
Accueil
Gérer mon blog
Créer un blog
Livre d'or luutru
Contactez-moi !
Faites passer mon Blog !
· Vĩnh Biệt Paris By Night !!!
· Những Giờ Phút Chót Tại Bộ Tư Lệnh Hải Quân VNCH
· TRƯỜNG SĨ QUAN HẢI QUÂN VÀ TÔI - TRẦN VĂN SƠN
· ĐÂY HUỲNH TẤN MẪM
· Những điều tôi biết về Lý Tống
· HOA THỊNH ĐỐN - MÙA ANH ĐÀO 1964 - NGUYỄN VĂN QUANG
· Khu Dân Sinh, một thuở Sài Gòn
· THĂM BẠN BÈ Ở SAN-JOSE - TAM GIANG HOÀNG ĐÌNH BÁU
· HÌNH ẢNH THÁNG TƯ ĐAU THƯƠNG
· THO TON THAT PHU SI 1
· HUẾ MỘT THỜI ĐỂ NHỚ - TÔN THẤT ĐÀN
· Cuộc Hội Ngộ của Sĩ Quan TQLC/VNCH và Em Bé Gái ...
· HỒI ỨC VỀ NIÊN TRƯỞNG NGUYỄN THIỆN NHỰT
· THƠ PHÁP DỊCH SANG TIẾNG VIỆT
· NHẮN TÌM HQ Trung uý VŨ VĂN PHÚ - HQ 505
25
PARIS ... ANH TÌM EM
Thương kính viết tặng Cô Kim Thành và Thầy Trần Phước Hải
Cảm xúc khi chợt đọc bài thơ Em Đã Trở Lại Paris
Nghe em nói
Em đã trở lại Paris
Anh vội vàng tìm em nơi phố cổ
Không phải thân anh ngày xưa em thương mến
Mà là linh hồn anh một thuở yêu em
Anh vẫn không tìm được
Người em gái cùng anh đi tìm đất hứa
Mái tóc bồng bềnh theo nắng theo mưa
Anh trở lại đây
Chờ em trên bia đá
Tấm bia mòn nơi cổ mộ trăm năm
Hình như có một khoảng cách
Giữa chúng mình
Một khoảng trời xanh ươm mây trắng
Lạnh lùng, hoang vắng
Nhưng anh không nghĩ
Tình yêu mình hoá đá đâu em
Paris thành phố của tình yêu lãng mạn
Thêm tình mình một dạ thủy chung
Tháng Bảy mưa ngâu còn có ngày gặp mặt
Anh và em đâu còn dịp tương phùng
Kỷ niệm chập chùng
Rơi đâu đó
Giọt nước mắt anh cay
Bờ sông Seine in dấu chân em bước
Hồn anh theo từng ngọn cỏ em qua
Tiếng thở đau từ hư vô vọng lại
Vẫn còn đây dấu vết thuở ban đầu
Khải Hoàn môn những con đường hội ngộ
Tình của mình cũng nở rộ trong tim
Em ơi ! mỗi lần nghe sóng vỗ
Là mỗi lần anh tâm nguyện cầu xin
Nhưng em hiểu
Đâu có phải lần nào
Sóng cũng dịu dàng hôn bờ cát em đi
Anh tìm em giữa phố Paris
Chuyến Métro cuối về đến gare Montparnasse
Paris đêm huyền diệu
Ánh đèn màu mờ ảo lung linh
Anh vẫn đi tìm em
Đi tìm hoài như một kẻ vô tâm
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Mars 2005
________________________________________________
26
BIẾT ĐÂU BÂY GIỜ CHỊ ĐÃ QUÊN
Chị có biết không
Lâu lắm rồi em trông thư chị
Ngoài kia trời đang bão nổi
Mà em ngồi đây ngóng đợi nắng hanh vàng
Miệng môi em khô cóng
Viên thuốc đắng dỗ dành
Mong tìm chút bình yên cho tâm hồn lắng đọng
Để nghe đâu đây lời chị nói
Dù thế nào chị vẫn không quên
*
Có phải bây giờ chị đã quên?
Từ bên này
Xa xôi
Em đang nhìn vào mắt chị
Mắt chị trong như dòng suối mát
Bát ngát những giọt mưa
Nhưng đâu rồi hình bóng của em xưa?
*
Em vẫn nhớ
Đêm Ba Mươi Tết
Pháo Giao thừa đón mừng năm mới
Mùa xuân về rạo rực một niềm vui
Chị chợt nói với em
Chị thương người chung thủy
Thương những mối tình đẹp tựa bài thơ
Những mối tình không nói được một lời
Nhưng tha thiết hơn vạn lời đã nói
Hình như
Em chưa bao giờ
Nói với chị một lời
Một lời từ con tim bé nhỏ
Nhưng chị ơi
Chắc chị đã biết
Em chỉ có một lời tha thiết trong tim
*
Bây giờ Paris đã vào Thu
Vườn Luxembourg đầy lá vàng nức nở
Em lang thang tìm con nai vàng ngơ ngác
Nhưng nào có thấy gì đâu
Chỉ nghe bàn chân em xào xạc
Đạp trên lá vàng khô
Và thấm thía từ bao giờ
Nỗi buồn tan tác của chàng Lưu*
*
Chi ̣ đã xa rồi sao
Xa thật rồi sao?
Bên kia sông vẫn còn đường tao ngộ
Đón thuyền hoa về Bến Đợi sông Mây
Trời chỉ mới đổ một cơn giông
Mà tai biến đến với em như sóng thần hồng thủy
*
Em không trách chị đâu
Chuyến lữ hành chị vừa đến điểm hẹn
Chuyến xe cuối cùng đã lên được con dốc
Em vẫn tin
Mắt chị vẫn trong như dòng suối mát
Bát ngát những giọt mưa
Và hình bóng em xưa...
*
Cũng có thể
Biết đâu bây giờ chị đã quên
Tôn Thất Phú Sĩ
10-10-2006
*Lưu Trọng Lư
_______________________________________
27
NGÀY XƯA YÊU DẤU
Kính Tặng tác giả CD MẤT ANH EM LÀM THƠ
Ngày xưa em không làm thơ
Vì anh là cả bài thơ trong hồn
Tình em sương khói cô thôn
Chập chờn ẩn hiện một dòng sông xanh
Giọt mưa còn đọng trên cành
Là giọt nước mắt để dành cho nhau
Trước sau dù bỏ em đi
Hồn anh quanh quẩn thầm thì bên em
Tưởng chừng hạnh phúc dài thêm
Thiên đường mở cửa trần gian vẫn hồng
Ngày qua ngày mỗi mặn nồng
Thuyền về bến đậu trăng lồng biển khơi
Hỏi anh yêu dấu nơi đâu
Chân trời góc bể hay đang qua cầu
Tóc em xưa - ướm tình đầu
Làm em gái mộng bên lầu hong tơ
Tóc chừ sợi nhớ sợi mơ
Rối tung duyên kiếp nghe chừng hư hao
Tặng em chi một vết dao
Cắt ra ngàn mảnh con tim khổ này
Nghiêng vai choáng váng hoả mù
Chờ anh bốn bể thiên thu gọi về
Về đi khâu lại anh ơi
Vết thương rướm máu khóc đời lạnh tanh
Tháng Ba giọt nắng mong manh
Rơi đây rớt đó xung quanh mặt hồ
Em giờ chẳng biết đi mô
Ngồi trong hoang lạnh giữ mồ người yêu
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris * Mars * 2005
______________________________________
28
SINH NHẬT LỤC TUẦN
1er October 2002
Sinh nhật tôi đất trời sao ủ rũ
Con cắt kè tắc lưỡi suốt đêm thâu
Mùa thu buồn ru từng cơn mưa bụi
Dòng sông xanh con nước chảy đục ngầu
Một ngọn nến chập chờn tầm gió thổi
Tuổi 60 đời chưa hết lung linh
Thôi xin được bình yên làn sóng nhỏ
Một chiều thu thuyền lặng lẽ ra khơi
Đời tôi đó đầy tuyết rơi nắng cháy
Chợt vui mừng bắt gặp những rừng hoang
Con thú nhỏ lang thang bên bờ suối
Từng bước thầm góp nhặt những vần thơ
Sinh nhật tôi mùa thu về gõ cửa
Tặng món quà làn gió lạnh se da
Tóc mượt mà võ vàng trôi trên lá
Thương mùa thu không biết tự bao giờ
Mừng Sinh nhật thổi 60 ngọn nến
60 năm một giấc mộng hoang đường
Hoa vẫn đẹp nhưng sắc màu đã nhạt
Máu trong tim luân chuyển chậm phần nào
Tạm dừng chân hỏi thăm khu phố lạ
Em mùa thu thấp thoáng tự bao giờ
Tôi vui quá nên ôm tròn trái đất
Lòng hỏi lòng ta vẫn sống trong mơ
Tôn Thất Phú Sĩ
___________________________________
29
HẸN NGÀY MAI
Con đường ấy trưa vàng nắng ấm
Ai hẹn ngày mai sẽ đến thăm
Guốc cao từng bước rơi thành nhạc
Rớt xuống tim anh trống dập dồn
Ngồi nơi gác trọ nhìn ngơ ngẩn
Dáng ai thấp thoáng ráng chiều buông
Phân vân tà áo bay trong gió
Quyến luyến em về quyện gót chân
Em đem mây xuống thành mưa bụi
Ướt làn mi dại thật dễ thương
Hẹn rồi lỗi hẹn thêm xa vắng
Để lòng mong đợi mãi còn vương
Trăng lên đỉnh núi nhìn phố thị
Ai vẫn rong chơi quên lối về
Bài hát nào em thường hay hát
Sợi tóc nào để lại dư hương...
tôn thất phú sĩ
Paris 31 mars 2005 .
_____________________________________
30
ĐÀN BỒ CÂU
Đàn bồ câu đã lìa xa mái ngói
Những hạt thóc vàng vung vãi bên hiên
Tôi hát khẽ bài ca dao ngày nhỏ
Bồ câu không về , hạt thóc lặng im
Nắng vỡ oà cho màu vàng hoang dại
Gió xoay chiều đẹp mãi nắng phân vân
Tôi cố níu những ngày thơ đã mất
Để tìm quên những năm tháng phong trần
Trở lại đây lang thang nhìn cảnh lạ
Vẫn nhớ hoài mang máng dáng em xưa
Đứng thẩn thờ mắt nhìn qua song cửa
Bóng hoàng hôn tím ngắt lạnh chiều buông
Ước ao gặp một bàn tay ấm áp
Chạm nhẹ thôi đủ vơi bớt ngại ngần
Mong vài phút ... xin cho tôi sống lại
Ôm mẹ già , ôm hết những người thân
Đàn bồ câu đã quay về mái ngói
Mùa thương yêu xây tổ ấm yêu thương
Từng cọng cỏ cho tôi nguồn cảm hứng
Viết vần thơ tình ... ca ngợi quê hương
Quê hương tôi hình cong chữ " S "
Đất nước tôi hùng vĩ " VIỆT NAM "
Vẫn cầu mong tuổi vàng tôi còn đẹp
Để có ngày
Bỏ dòng sông SEINE
Về ôm hôn dòng sông CỬU
Uống nước sông HƯƠNG
Và tắm nước sông HỒNG
Tôn Thất Phú Sĩ
___________________________________
31
NGHE ĐỜI THỨC GIẤC
Những nỗi sầu cuộc đời trôi rất khẽ
Đủ làm đau một chút xíu mà thôi
Có những lúc thấy mình như ngóng đợi
Hình bóng nào rất nhỏ rất xa xôi
Một cái gì mỏng manh nhưng khó vỡ
Tưởng rằng quên nhưng lại nhớ vô vàn
Em đứng đấy thật mơ hồ xa vắng
Con phố chiều mưa bụi vấy gót chân
Ở trong ta có nhiều điều mới lạ
Yêu rất nhiều hồn rạng rỡ màu xanh
Tuy có lúc cũng buồn trong hiu quạnh
Sầu chập chùng lặng lẽ đến vây quanh
Ai biết được lòng ta đang tính nhẩm
Đếm niềm vui trên mười ngón tay gầy
Con tim hồng bỗng dưng như sống dậy
Để mơ hồ một hạnh phúc đâu đây
Phía xa tít hai bờ sông hội tụ
Bờ bên này ôm chặt bờ bên kia
Xin người về cùng ta say sóng nhạc
Bên cung đàn tiếng hát giữa trời thơ
Trời Paris mùa thu rưng rưng nắng
Dòng sông SEINE mát rượi gió ban mai
Và cứ thế thả hồn theo mây nước
Ngày qua ngày ta thương quá người ơi
Tôn Thất Phú Sĩ
_________________________________________________
32
TRỞ MÙA
Ngày vui chim hót nắng bình minh
Cành cây trơ trụi bỗng trở mình
Nghe tiếng vi vu từ mạch sống
Chợt thấy mầm xanh cuống quýt nhanh
Trời hồng trong vắt gợn cụm mây
Bềnh bồng trôi dạt về phương này
Ta ngơ ngác ngóng về quê Mẹ
Mây vẫn bềnh bồng trôi đó đây
Tình yêu len lén từ ngọn cỏ
Tìm mùa xuân ấm hát vu vơ
Bên kia còn có ai đứng đợi
Bên này ta cứ ngẩn ngơ mơ
Trèo lên con dốc đầy sương ướt
Chợt nghe thông reo heo hút ngàn
Ước gì ta biến thành cơn gió
Thổi cả rừng mơ để được yêu
Bỗng dưng từ thiên thu ai gọi
Im lặng trong ta tiếng thác gào
Tôn Thất Phú Sĩ
______________________________
33
CHỊ TÔI
Chị tôi từ thuở đôi mươi
Tóc huyền buông thả nụ cười trên môi
Gọi chào luôn một nét tươi
Thắm duyên đọng lại theo mười ngón tay
Chị tôi ngọn gió heo may
Ươm mưa vào nắng đong đầy niềm vui
Chị là hương sắc đất trời
Cho em gọi gió đưa lời tình ca
Thênh thang một giãi ngân hà
Tiếng lòng vang vọng sao mà thiết tha
Phải chăng dòng suối chảy qua
Bên cầu để lại một tà áo bay
Thương em chị ở bên này
Em về bên đó tháng ngày chênh vênh
Một mùa thu lạnh buồn tênh
Có con đò nhỏ lênh đênh ghé bờ
Thuyền hoa đưa chị về mô
Cuối thôn em đứng chơ vơ nỗi buồn
Trông kìa dưới nắng hoàng hôn
Sương chiều phủ kín lối mòn chân quê
Chị là nửa mảnh trăng thề
Cho em gọi gió đưa về nẻo xa
tôn thất phú sĩ
Paris 11 Avril 2005
______________________________
34
TIẾC THẦM
Bây giờ thì đã hết mộng mơ
Nhưng vẫn nhớ thời mơ mộng đó
Bên gốc phượng già em đứng đợi
Lá xạc xào hôn nhẹ gót chân
Anh biết rõ mình còn run sợ
Vì tình yêu chỉ chớm ban sơ
Như sợi nắng rơi trên vũng tuyết
Mùa Xuân về một thoáng bâng quơ
Anh là cát chờ thuỷ triều đưa sóng
Xoá tan đi vết tích bước chân hoang
Em chợt lớn thì trái sầu vừa chín
Tự hỏi lòng sao tình quá xa xôi
Tuổi xuân qua lặng lẽ tự bao giờ
Tôn Thất Phú Sĩ
__________________________________
35
CHUYẾN TÀU CUỐI
Xa tàu rồi buồn vương vương tóc trắng
Nhớ mênh mang con sóng vỗ mạn thuyền
Tấm Hải đồ chợt sáng trưng trong nắng
Hải âu bay tưởng suối tóc em mềm
Tàu thả neo lặng im nằm mơ mộng
Nghe thì thầm như tiếng mẹ ru con
Ta với tàu cả một đời giao động
Giờ tàu đi , ta côi cút mõi mòn
Tàu nhấp nhô cho lòng thêm đau đớn
Hồn chơi vơi theo tiếng máy rì rầm
Biển dỗi hờn theo em vào tuổi lớn
Đợt sóng ngầm ray rức mối tình câm
Cuối Hải trình mơ thấy mình hoá thạch
Như Tượng nàng trông đợi bóng tình quân
Tàu đi xa nhẫn tâm không quay lại
Nhớ biển nhớ thuyền nước mắt rưng rưng
Con dã tràng xe từng viên cát nhỏ
Anh mơ màng đếm từng ngày ... ngày qua
Trong nuối tiếc dường như mình trẻ lại
Theo con tàu phiêu bạt khắp miền xa
tôn thất phú sĩ
__________________________________
36
CHIẾC BÓNG
Hồng Vân diễn ngâm
Trên tàng cây đàn chim đua nhau hót
Bài ca dao ai hát giữa ban trưa
Em ngang qua che nụ cười khó hiểu
Anh nghĩ thầm em gởi chút riêng tư
Tuổi 18 tâm hồn nhiều bí ẩn
Ngỡ rằng em len lén mắt trao lòng
Em hiện hữu nhưng chập chờn chiếc bóng
Ta lung tung dạo bước khắp thiên đường
Đứng ở đó mà ngu ngơ xao xuyến
Nhìn trời trong và mây trắng lang thang
Ta thấy được tình yêu vừa chạm nắng
Đã vỡ oà theo tiếng suối reo vui
Thôi biết rồi , em đừng tinh nghịch nữa
Thoáng bâng quơ một ảo ảnh lung linh
Trong mắt nhìn chứa lắm điều ngộ nghĩnh
Nụ cười tươi nhưng đầy ắp hững hờ
Nhiều tưởng tượng nên thấy đời tươi trẻ
Đầy chông gai , tình cảm vẫn còn nguyên
Đi lang thang thăm viếng khắp mọi miền
Tìm hình bóng ngày xưa dù mộng mị
Chiếc bóng đó là trăng hay là gió
Là muôn sao lộng lẫy giữa trời cao
Là tình yêu ôm ấp tự thuở nào
Đến bây giờ vẫn vấn vương trong nắng
Và hôm nay bỗng dưng ta gặp lại
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris . oct . 2005
______________
37
HOA CỎ
Gió heo may hắt hiu đời viễn xứ
Thương nhớ về người thân thiết phương xa
Mùa thu Paris đứng nhìn lá rụng
Hoa cỏ bay bay theo nỗi nhớ nhà
Từ bao giờ có một loài cỏ dại
Mọc lót đường cho bước chân lang thang
Hoa cỏ dại ven hai bờ sông vắng
Ngày tháng năm mong bóng dáng ai về
Người lỗi hẹn đi không quay trở lại
Hoa cỏ úa tàn trong suốt mùa đông
Để mùa sau hoa chạnh lòng nở muộn
Người không về hoa nở trắng bờ sông
Hoa cỏ mọc ven hai bờ sông vắng
Người không về hoa nở trắng tinh khôi
Bỗng một hôm người trở thành thiếu phụ
Ven bờ sông hoa cỏ rụng tơi bời
Tôi giẫm nát một vùng hoa cỏ dại
Để nghe lòng rung động đến chơi vơi
Để nghe hồn bay vút tận muôn nơi.......
tôn thất phú sĩ
______________________________
38
LÁ THƯ TÌNH
Những lá thư tình ngày xưa anh viết
Chiều hôm nay đọc lại thấy bồi hồi
Chợt mắt em rưng rưng như muốn khóc
Khóc thật rồi nước mắt mặn bờ môi
Những yêu thương viết bằng màu mực tím
Đến bây giờ màu tím đã phôi pha
Tờ giấy m̉ỏng chứa bao nhiêu mơ ước
Úa vàng theo năm tháng phủi bụi mờ
Mất anh rồi thư tình thành vô nghĩa
Có còn chi ngoài thoáng nhớ mông mênh
Anh thường bảo : sau mưa trời lại sáng
Riêng mình em mưa cứ mãi bồng bềnh
Thôi xin xem thư tình là giấy vụn
Đốt thành tro thả vào cõi hư không
Cơn gió đến đưa em vào cõi mộng
Để thấy lòng thanh thản đến vô cùng
tôn thất phú sĩ
15 Avril 2005
____________________________________
39
MÙA XUÂN VỀ
Có đôi chim nhỏ hót trong vườn
Âu yếm tỏ tình rất dễ thương
Tha vài cọng cỏ rồi bay vụt
Chốn an bình xây tổ uyên ương
Nhành mai trước ngõ đang say ngủ
Bỗng giựt mình nhú vài nụ xanh
Mùa Xuân len lén vào mạch sống
Bâng khuâng gió nhẹ nắng vàng hanh
Bươm bướm ẩn mình từ đông trước
Tưởng đã chết rồi trong lá khô
Ô hay ! Xuân đến nào ai đợi
Bướm nhởn nhơ bay phấn bụi mờ
Có chàng trai chợt thấy mình lớn
Trong lòng chợt thấy suối yêu đương
Cô con gái nhỏ sau hai lớp
Xuân này sao em đẹp nhất trường
Ai đi ngoài chốn xa ngàn dặm
Trở về rũ tấm áo phong sương
Bên nồi bánh tét vừa mới chín
Mùa xuân êm ấm đẹp lạ thường
Mưa xuân tựa tấm màng sương mõng
Che chuyến đò ngang qua bến sông
Tôi vui ... vui quá nên tôi đã
Cắn vỡ xuân ra từng mảnh hồng
Tôn Thất Phú Sĩ
2006
________________________________
40
CÔ GIÁO
Một thời con gái đẹp tinh khôi
Một trái cerise ngọt đầu môi
Một con chim hót trong vườn nắng
Một nụ hoa tình riêng của Anh
Xanh xanh tóc bím hồn như lá
Mắt biếc thơ ngây dáng xuân thì
Giã từ áo trắng mùa hạ cũ
Bỏ lại sau lưng tuổi ngọc ngà
Làm cô giáo Quảng Đà một thuở ***
Mang theo đời những kỷ niệm buồn vui
Giờ Pháp văn có cậu học trò nhỏ
Không thuộc bài mãi đứng âu lo
Bỗng đôi mắt sáng trưng rất lạ
Vị cứu tinh đâu đó hiện về
Cậu quay mặt ngước nhìn cô giáo
Rồi tự tin lên giọng thảng nhiên
" Mademoiselle, parlez-moi d'amour " *
Cả lớp học lặng im phăng phắc
Chút sững sờ cô giáo lướt qua nhanh
Hỏi ra mới biết hôm qua
Em làm biếng học đi vào LIDO **
Đâu ngờ cái tựa cuốn phim
Là câu giải đáp cho bài học quên !
Cô giáo ngày xưa tình đứt đoạn
Chỉ một lần chỉ một lần thôi
Chia tay từ độ thu vàng lá
Anh đã xa rồi , xa thật xa
Chiều nay cuối phố mình em bước
Thầm gọi người thương đến ngút ngàn
Người đi mất hút vào sâu thẳm
Chỉ còn nỗi nhớ nhớ miên man
Đồi thông vắng thẫn thờ hoang lạnh
Trơ một màu héo úa vây quanh
Tim buồn mở cửa mong manh
Để nghe đâu đó mọc cành tương tư...
tôn thất phú sĩ
* Parlez moi d'amour est un film français réalisé par Sophie Marceau
** LIDO , tên một rạp chiếu bóng tại Đà Nẵng thập niên 1960
*** Giáo sư Pháp Văn Trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng
_______________________________________
41
PARIS QUÊ HƯƠNG TÔI ?
Hai mươi bảy năm ... đời trầm lặng
Paris nhẹ gót bước phong trần
Mưa nắng hai mùa thêm tuyết phủ
Quên ngày vượt biển lắm gian truân
Quê hương vẫn còn cơn ác mộng
Dòng sông Seine cứ ngỡ dòng HƯƠNG
Lững lờ nước chảy xuôi về bến
Êm ái trong tim rất lạ thường
Paris là thơ trong ảo giác
Thân tình gìn giữ khoảng đời tôi
Phải chăng có lẽ duyên trời đất
Sống giữa Paris tưỡng SaiGon
Vẫn có lúc thấy buồn ray rức
Đôi khi muốn quên cả Việt Nam
Chỉ sợ mai này thân thành bụi
Hồn về quê cũ biết nương đâu
Nhớ quá nhiều lúc đứng ngẩn ngơ
Xa trông ngọn núi ... núi xa mờ
May ra còn có con diều giấy
Để tôi thả mộng nhớ Quê nhà
Sực tỉnh lòng đau thấy thẹn thùng
Trong tôi chỉ có một QUÊ HƯƠNG
Ngày mai đất nước thanh bình lại
Tôi sẽ về theo dưới bóng cờ
Cờ vàng phất phới bay trong gió
Vàng cả trời thu cả nước NAM
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Nov. 2007
_____________________________________
42
TRONG ĐÔI MẮT EM
Mắt em một cõi buồn thiu
Ta nghe nguyệt lặn bên triền núi cao
Trời xa xám ngắt một màu
Hương cây cỏ dại chôn sầu niềm riêng
Mắt em một cỏi ưu phiền
Ta gom góp gió thổi miền trầm luân
Mai về giũ áo gian truân
Lòng chùng ngọn sóng dặm ngàn biển khơi
Thôi đành xin một nụ cười
Làm viên thuốc ngủ quên đời lảng du
Ta đi vào chốn sa mù
Có em trong giọt mưa thu buồn buồn
Tình yêu ngọn đuốc vô thường
Con thuyền rời bến giữa trời mênh mông
Vọng về bên ấy ngóng trông
Em còn đứng đó để mong để chờ
Hồn ta hướng lạc phương mờ
Đêm đêm nghe nặng mộng hờ gối tay
Tôn Thất Phú Sĩ
19 Déc. 2007
______________________________________
43
NẮNG LÊN RỒI
Con Suối mát chảy vào miền ước vọng
Tảng đá ngầm không ngăn nổi dòng sông
Nước xuôi nguồn tuôn vào vùng biển rộng
Ngập đôi bờ xoã cát trắng mênh mông
Trong mộng ảo ta đi tìm mặc tưởng
Thấy mơ hồ em đứng đó chơ vơ
Những xa xôi bỗng như con sóng vỡ
Đưa ta đi vào nỗi nhớ trùng vây
Có phải đây là mùa xuân ta đợi
Có trời xanh bên những nhánh nhung vàng
Đừng nói nữa em ơi đừng nói nữa
Mười ngón tay đan ray rức cho em
Lâu lắm rồi vẫn nghe hoài tiếng gọi
Mây vẫn bay biền biệt bốn phương trời
Ta lãng du thả tầm nhìn mắt ngóng
Sóng trong đời vẫn mãi mãi reo vui
Giấc mơ dài ta chưa đi trọn vẹn
Thương rất nhiều những ước hẹn mai sau
Đường quanh co dù có xa diệu vợi
Nắng lên rồi ... tôi đã có tình tôi...
tôn thất phú sĩ
Déc. 2007
______________________________________
44
EM ĐI RỒI
Chia tay nhau, em trở về xứ lạ
Con phố chiều quay quắt thiếu người thương
Bên kia trời hẳn là cõi vấn vương
Để anh gọi tên em làm điểm hẹn
Chia tay nhau, như một lời nhắn nhủ
Mỗi ngày qua là mỗi nhớ nhung về
Tâm hồn anh ngọn núi lửa đam mê
Không yên nghỉ vở tan thành mảnh vụn
Em đi rồi Paris buồn gió cuốn
Chiều sông Seine đâu nữa bước song đôi
Hạnh phúc nào đưa thuyền tìm Bến Đợi
Anh thẩn thờ vuôn sới mối tình si
Có một lần cô đơn về bóp nghẹt
Trái tim anh đau nhói buốt đợi chờ
Anh gọi vô cùng vòng tay rộng mở
Ôm cho tròn hình bóng dáng kiêu sa
Có một lần anh đi qua bến mộng
Thấy em cười lồng lộng tóc mây đưa
Mùa thu về lá vàng rơi trước cửa
Vẫn xa xôi .. .vẫn sóng vỗ bạt ngàn
Con thuyền tình
BẾN ĐỢI
Tháng ngày trôi...
tôn thất phú sĩ
Déc. 2007
_______________________________
45
SÔNG HÀN ĐÀ NẴNG
Tôi lớn khôn trong vòng tay của mẹ
Mang vào đời lòng hiền hậu của cha
Mái nhà xinh bên dòng sông uốn khúc
Nước vỗ về lời mẹ ru thiết tha
Bờ sông Hàn suốt một thời tuổi dại
Kết tình thân theo dòng nước lớn mau
Tôi bơi lội trong dòng sông hanh phúc
Tưỡng không bao giờ xa cách nhau
Mối tình đầu gởi trên cành phượng vĩ
Gió lao xao hoà điệu nhạc ve sầu
Trên ghế đá ngồi nhìn chiếc lá rụng
Sóng dập dồn đưa chiếc lá về đâu
Đà Nẵng của tôi ... sông Hàn yêu dấu
Thuở học trò mơ mộng một dòng sông
Để mai này tuổi đời vừa đủ mạnh
Sông đưa tôi vào biển rộng mênh mông
Tôi xa sông đi vào vùng biển mặn
Làm kình ngư ngang dọc khắp ngàn khơi
Nhỏ bé lắm dòng sông Hàn dịu vợi
Nhưng trong tôi thương nhớ biết chừng nào
Và từ đó giã từ con sông nhỏ
Xa quê hương ôm ấp một ngày về
Ai đã từng làm học trò Đà Nẵng
Mơ một lần tắm lại nước sông xưa
Mơ một lần ôm hôn dòng sông cũ
Sông Hàn ơi thương biết mấy cho vừa
tôn thất phú sĩ
Paris * tháng 10-2004
___________________________________
46
NẾU...
Buổi sáng mai thức dậy
Lóng lánh ánh mặt trời
Đời dễ thương chi lạ
Đôi mắt ta sáng ngời
Rồi tình cờ đâu đó
Chợt thấy con bướm vàng
Quyến luyến cành hoa dại
Một ngày thật bình an
Nếu tình duyên ngang trái
Tan vỡ trong thương đau
Ngày sau là kỷ niệm
Suốt đời sẽ nhớ nhau
Tình vợ chồng chung thuỷ
Yêu thương đến trăm năm
Tình yêu đẹp tuyệt diệu
Giữ gìn đến ngàn sau
Tình mẹ cha cao quý
Anh chị em một nhà
Thương yêu cùng đùm bọc
Khu vườn nở đầy hoa
Tình bạn bè tri kỷ
Tâm sự bao nỗi niềm
Cho nhau tình lưu luyến
Ai hiểu bạn bằng ta
Tình yêu ôi ! tình yêu ....
Tình Quê Hương Tổ Quốc
Tình nhân loại bao la
Nắng ban mai chan hoà
Nếu đời là bể khổ
Có khổ mới nên người
Ai không một lần khổ
Đời đâu có gì vui
Rồi một mai ta chết
Xem như giấc ngủ dài
Ta về với cát bụi
Sẽ không còn của ai
Những gì ta đang có
Là hạnh phúc trong đời
Xin nâng niu gìn giữ
Đừng đứng nơi núi này
Trông về bên núi nọ ... Người ơi !
tôn thất phú sĩ
Paris 21 Juin 2006
_________________________________
47
EM BÉ GÁI HỒ TÂY
Màn đêm buông chầm chậm
Lấp lánh vì sao hôm
Tôi lang thang đi dạo
Để mộng vào trong hồn
Gặp cô gái Hồ Tây
Đôi mắt xanh màu mây
Tuổi chưa tròn mười lăm
Đưa đón khách bên đường
Tóc rối đôi vai gầy
Người em nhỏ Hồ Tây
Bờ môi hồng nhợt nhạt
Ân cần lời mời mọc
Tôi cúi đầu đi nhanh
Trong em là Quê Hương
30 năm đổi mới
Ai cướp tuổi thơ ngây
Của người em vô tội
Bóng đèn đường vàng vọt
Tôi chợt thấy xót xa
Trên bầu trời sâu thẳm
Ánh trăng soi lòng em
Ánh trăng buông huyền dịu
Cỏ mềm ướt sương đêm
Lòng tôi rối tơi bời
Người em gái Hồ Tây
Quê hương tôi ưu việt
Sao em phải thế này
Hồ Tây ôi Hồ Tây
Tôi đi giữa đường thương
Mà môi tôi mím chặt
Mắt tôi mờ hơi sương
30 năm lưu lạc
Tôi tò mò về thăm
Quê tôi chừ thế đó
Tôi đi từng bước thầm
Tôn Thất Phú Sĩ
Hanoi 8 - 2003
____________________________________
48
MÙA THU HÉ CỬA
Con sóc nhỏ đùa trên hoa cỏ dại
Tim chưa buồn mà đã hoá ngẩn ngơ
Bởi chút nắng thu còn đang bỡ ngỡ
Chiều bên kia dãy núi nhớ nhung hờ
Tôi đến đây chờ mùa thu đi tới
Chiếc lá đong đưa nửa vàng nửa xanh
Gió heo may hẹn hò sao chưa đến
Nên lá vẫn còn lưu luyến trên cành
Và từ đó tình yêu thêm tha thiết
Sương đầu mùa rơi nhẹ rất êm đềm
Tâm hồn ơi ! bỗng nhiên rung động mạnh
Mùa thu về ướt đẵm ánh trăng đêm
Lòng vẫn biết yêu nhiều là lãng mạn
Lá vàng rơi tình bỗng thấy hoang mang
Nhớ nhung ai chẳng biết nhớ nhung ai
Lòng chợt hiểu thì ra mình mới lớn
Tôn Thất Phú Sĩ
Canada - Oct.2003
_______________________________
49
BIỂN VÀ TA
Ta vào biển lặng , nắng dâng lên
Gió mơn man mái tóc bồng bềnh
Biển như con gái e ấp thẹn
Môi hồng làm dáng nụ cười duyên
Ta với biển cùng chung một kiếp
Mênh mông dào dạt nước vỗ bờ
Quyến rũ đời trai tình biển gọi
Say mê theo Biển thuở còn thơ
Sóng xoã đầu ghềnh đến cuối non
Nghìn năm gặm nhấm núi đá mòn
Thấm thấu hồn ta từng mảnh vụn
Ngút ngàn đau thắt mảnh tình son
Và một ngày kia gió đổi mùa
Thuỷ triều dâng lòng Biển đong đưa
Tâm tư giấu kín điều chưa nói
Xin trút vào trong ngọn sóng đùa
Sớm muộn gì rồi cũng phải đi
Thong dong Biển thầm gọi ta về
Tuổi xuân còn lại niềm lưu luyến
Mộng hão huyền mơ mộng những gì
Tôn Thất Phú Sĩ
30 Avril 2007
___________________________________
50
ĐƯỜNG XƯA
Con đường xưa lá thu bay
Chiều nay đi lại , chiều nay vắng người
Còn đâu vang tiếng em cười
Khi tôi giả bộ trượt chân bước nhào
Còn đâu giọng nói ngọt ngào
Em tôi khẻ đọc câu ca dao buồn
Con đường xưa mịt mù sương
Để tôi đi dưới trời thương một mình.
Đếm từng viên sỏi lặng thinh
Trong cô đơn lạnh từng cơn mưa ngà
Con đường em đã đi qua
Chiều nay đi lại chiều nay vắng người
Chơ vơ lòng nhớ khôn nguôi
Con đường hun hút ... cuối đường quạnh hiu
Tôn Thất Phú Sĩ
22 Jan. 2005
CHIẾC BÓNG
Trên tàng cây đàn chim đua nhau hót
Bài ca dao ai hát giữa ban trưa
Em ngang qua che nụ cười khó hiểu
Anh nghĩ thầm gởi một chút riêng tư
Tuổi 18 tâm hồn nhiều bí ẩn
Ngỡ rằng em thầm kín lén trao lòng
Em hiện hữu nhưng chập chờn chiếc bóng
Ta lung tung dạo bước khắp thiên đường
Đứng ở đó mà ngu ngơ xao xuyến
Nhìn trời trong và mây trắng lang thang
Ta thấy được tình yêu vừa chạm nắng
Đã vỡ oà theo tiếng suối reo vui
Thôi biết rồi , em đừng tinh nghịch nữa
Thoáng bâng quơ một ảo ảnh lung linh
Trong mắt nhìn chứa lắm điều ngộ nghĩnh
Nụ cười tươi nhưng